Thursday, January 30, 2014
Sợi Tơ Vương
Mùa Xuân đến mang theo tia nắng ấm áp óng ánh và rực rỡ tựa như những hạt kim cương chiếu rạng ngời khắp nơi khắp chốn quyện lẫn với làn gió tươi mát ngọt ngào và mùi hương dịu vợi của những bông hoa đang chen đua nở rộ. Những cánh mai vàng e ấp khoe sắc dưới nắng mai, Những cành hoa anh đào ngả nghiêng trong làn gió dịu êm, những bông hồng, cúc, cẩm chướng và lay ơn cũng đua chen khoe vẻ đẹp rực rỡ của mình . Tất cả như làm nức lòng ngây ngất người thưởng ngoạn. Vạn vật như đang tấu lên những khúc nhạc mừng vui cho một mùa xuân đang tưng bừng trở lại.
Riêng Hương, những xôn sao háo hức chờ đón một mùa Xuân mới như không còn nữa, nàng nhìn cảnh vật một cách thờ ơ và dửng dưng. Ngồi đây vẫn một mình với nỗi bâng khoâng phiền muộn cho những những gì đã mất, đã vượt khỏi tầm tay. Sự day dứt cho một cuộc tình không đọan kết như vẫn mãi là một ám ảnh, vấn vương luôn theo mãi đời nàng. Bỗng dưng trong phút chốc những kỷ niệm xưa chợt ùn ùn kéo đến vây chặt lấy nàng. Những hình ảnh xưa. những con đường cũ, những nhịp chân bước nhẹ tênh, những vòng tay lả lơi âu yếm, những môi hôn ngọt ngào, tất cả lần lượt hiện về như một khúc phim đang quay thật chậm thật rõ nét...
Một người ra đi không một lời chia tay để người ở lại với những ngổn ngang héo úa. Hương, người ở lại, nàng muốn nhờ mây, gởi gió hỏi đến người xưa có còn nhớ hay đã quên kỷ niệm của một mùa Xuân cũ, của một cuộc tình lãng mạn thời hoa niên hay người ấy đã quay lưng và mải mê trên bước đường công danh sự nghiệp hoặc đang xoay tròn trong bổn phận gia đình? Hương vẫn băn khoăn thổn thức trong quãng đời còn lại, vẫn oằn oại thao thức trong cảnh thâu với những câu hỏi cho chính mình. Những tưởng nàng đã nắm chắc được sợi dây tơ hồng mỏng manh của đời mình nhưng nào ngờ người ấy đã buông tay để nàng ngả nghiêng rồi khụy ngã. Người đã ra đi không để lại một lời chia tay để nàng chơi vơi với nỗi buồn riêng mang. Một bài toán khó hay một phương trình phức tạp không đáp số để người giải phải quay cuồng trong đáp số của riêng mình, có lẽ người đó chính là nàng. Nàng hận người ra đi không một lời giải thích rồi quay lại thầm trách mình và cuối cùng như không tìm được câu trả lời nàng lại oán than đến Thượng Đế. Phải chăng tình yêu nàng đã trao cho người ấy quá nhiều nên nàng phải gánh chịu sự đau khổ cả một đời người? Người ta thường nói thời gian là liều thuốc màu để phôi pha, nhưng với Hương liều thuốc ấy vẫn chưa đủ mạnh để làm nàng quên lãng.
Hương vẫn đi trên quãng đường của đời nàng, vẫn chu toàn trong bổn phận và vai trò của một người vợ, người mẹ. Nàng vẫn lặng lẽ đi bên chồng, vẫn nắm chặt tay con thơ, vẫn trao trọn niềm vui cho những người thân nhưng nàng vẫn giữ trong tim những kỷ niệm của riêng nàng, những băn khuăn hối tiếc cho một cuộc tình không trọn vẹn, những thắc mắc không có lời giải thích của người tình xưa. Hương ước ao một ngày nào đó, cũng vào một mùa Xuân nàng sẽ gặp lại người ấy, lúc đó nàng sẽ tìm được câu trả lời cho chính mình, cả hai sẽ cùng nhau ngồi xuống, cùng cụng chung ly cà phê Starbucks thật đắng, kể cho nhau nghe về mối tình xưa, về những kỷ niệm cũ, chia xẻ cho nhau nghe đời sống hiện tại và cuối cùng giải thích cho nhau những khúc mắc ngang trái của cuộc tình không đoạn kết để nàng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn và không còn vương vấn hay oán trách người ấy nữa. Đó là sự giải thoát cho chính nàng. Lúc đó nàng sẽ buông lơi sợi tơ vương để nó sẽ bay lượn trong nắng mai rực rỡ, trong gió Xuân ngạt ngào hương thơm và hạnh phúc sẽ thật sự đến với nàng.
KTran
San Diego, Jan 2013
Labels:
Truyen
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
1 comment:
vạn sự như ý!
Post a Comment