Friday, June 7, 2013

Mùa Xuân Chưa Bao Giờ Đến



Buông điện thoại xuống, Mai bỗng thừ người ra, một thoáng vui vừa mới chợt đến nhưng một nỗi buồn lại lan tỏa, xâm chiếm cả hồn nàng. Nàng vui khi sắp sửa gặp lại Thu, người em gái duy nhất của nàng nhưng lại buồn ngay vì hoàn cảnh của Thu cũng chẳng hơn gì nàng. Tuy hai chị em ở cùng một thành phố nhưng lại cách xa vài tiếng lái xe, và đôi lúc người bận việc này, kẻ vướng chuyện kia đã khiến nàng và Thu ít khi có dịp gặp nhau. Nhưng với những lần gặp gỡ này, với nàng quả là một khoảng thời gian êm ái và hạnh phúc.
Hai chị em lại có dịp gần nhau, truyện trò, tâm sự cùng nhau, trao cho nhau những mâu thuẫn bế tắc trong cuộc sống hiện tại. Dẫu biết rằng mỗi người đều có một hoàn cảnh, một nỗi khổ riêng mà không ai có thể chia cắt hoặc giải quyết được những khúc mắc trong đời sống của ai nhưng có lẽ đây là dịp mà hai chị em có thể trút bỏ được phần nào những ưu tư day dứt chất chứa trong tim và chia sẻ cho nhau những cay đắng của cuộc đời. Và với những lần gặp gỡ ấy, nếu nhìn thoáng qua, ai cũng có thể nhận thấy sự phiền muộn được hiện rõ trên hai khuôn mặt xanh xao, hốc hác và thiếu vắng nụ cười, của hai tâm hồn cô đơn lạc lõng giữa cái thế giới phồn hoa đô hội này. Mai ơ thờ bước chậm xuống giường, nàng thả mắt nhìn xuống khu vườn sau nhà, những cánh hoa đang bắt đầu hé nở, vươn mình khoe sắc dưới ánh nắng vàng lóng lánh óng ả của buổi ban mai như thể báo hiệu một mùa Xuân tươi đẹp và rực rỡ đang sắp đến. Nhưng với Mai, nàng cảm thấy dửng dưng không một xúc cảm. Những háo hức, xôn xao, mong chờ cho một mùa Xuân không còn trong nàng, có chăng chỉ là một cảm giác thinh lặng và chai cứng trong tim, có lẽ mùa Xuân chưa bao giờ đến với nàng.

Nhớ lại những năm tháng đầu tiên khi hai chị em nàng chập chững đặt chân đến xứ người sau khi được bảo lãnh bởi một người bác họ, cha mẹ mất sớm nên cả hai đều phải buôn bả và nương tựa nhau để mà sống. Mai thật sự lúng túng với ngôn ngữ xa lạ và phong tục khác biệt của người dân bản xứ. Nàng luôn mang tâm trạng hoang mang hòa lẫn sợ hãi mỗi khi phải tiếp xúc với họ. Rồi với những thăng trầm của cuộc sống, những nổi trôi của giòng đời cũng làm cả hai trưởng thành và vững chãi hơn. Thắng đã đến với nàng đúng vào lúc nàng cần đến một người đàn ông che chở, một chỗ dựa cho một người con gái sống trong một thành phố không có nhiều đàn ông Việt. Thắng giản dị, ít nói, dáng người cục mịch thô thiển nhưng hiền hòa dễ dãi. Nàng chẳng còn ai để chọn lựa hay đắn đo cho nên chấp nhận ngay cuộc hôn nhân này. Đám cưới được tổ chức nhanh chóng và giản dị với vài chục người trong gia đình và bạn thân rồi kết thúc bằng một tuần lễ trăng mật đơn sơ ngắn ngủi. Cuộc đời trôi nhanh với hai đứa con kháu khỉnh ra đời. Nàng vừa đi làm vừa lo chăm sóc gia đình và đã đặt bổn phận người vợ lên trên hết tất cả. Mai bỏ qua đi những điểm khác biệt về quan niệm, cách sống cũng như cá tính của cả hai để chăm sóc và nuôi dậy cho hai con nên người. Sự chịu đựng cuộc sống với người chồng vốn dĩ mang nhiều phức tạp và khác biệt đã lớn dần theo ngày tháng. Những mâu thuẫn càng ngày càng chồng chất, len lỏi và gặm nhấm trong tâm hồn nàng, đã mang đến cho nàng những cơn trầm cảm không dứt để rồi nó đã giết chết đi những tình cảm yêu thương của nàng với Thắng lúc nào nàng cũng không hay.



Tưởng chừng những dị biệt trong cá tính và cách sống cùng bản tính quê mùa, cộc lốc của Thắng, nàng có thể chịu đựng được vì bổn phận của người vợ, người mẹ và vì hạnh phúc gia đình nhưng nàng đã lầm, nó hoàn toàn không như nàng nghĩ mà càng ngày càng làm cho nàng trở nên ngột ngạt khó thở hơn. Đôi lúc nàng chợt nghĩ chưa bao giờ nàng được sống cho chính mình kể từ cái ngày lập gia đình với Thắng. Những mộng mơ lãng mạn của một thời con gái đã hoàn toàn chấm dứt kể từ ngày bước chân về nhà chồng. Những đam mê về âm nhạc, những năng khiếu về thơ văn của nàng đều bị dẹp bỏ vì sở thích và lối sống của Thắng hoàn toàn khác biệt với nàng. Hơn nữa Thắng lại không phải là người bạn đời để có thể chia xẻ hay khuyến khích nàng trong lãnh vực nghệ thuật này. Nàng thích được nghe những bài nhạc êm ả trữ tình, được đọc những bài văn bóng bẩy, xúc tích hay những bài thơ thanh thoát nhẹ nhàng của các nhà văn thơ nổi tiếng. Những khúc nhạc và bài văn thơ ấy luôn làm tâm hồn nàng say đắm và trái tim thực sự rung động mỗi khi được thưởng thức. Trái lại, Thắng chỉ thích những bài nhạc bình dị, dân quê, những câu vọng cổ lê thê ướt át. Mọi thói quen hàng ngày của Tháng hầu như nàng đều thuộc lòng. Hôm nào cảm thấy vui vẻ thì Thắng ngồi gác chân xem TV trong khi chờ đợi nàng chuẩn bị cơm nước, ngà ngà bên lon bia, nghêu ngao những câu vọng cổ mùi mẫn qua chiếc máy karoke cũ kỹ với âm thanh rè rè kéo dài như bất tận. Hôm nào không được vui thì nàng sẽ đón nhận những câu nói gắt gỏng hậm hực, thậm chí đến những câu chửi thề vô cớ về những chuyện không đâu. Riết rồi nàng thuộc lòng với những thói quen này để rồi mệt mỏi buông xuôi mọi thứ và mặc cho giòng đời cuốn trôi.


Mai còn cảm thấy đời sống thật chán nản và vô vị hơn khi sống với Thắng. Đời sống của nàng chỉ quanh quẩn với công việc của một người đàn bà nội chợ. Những lần nghỉ hè của gia đình nàng là những lần lái xe thăm họ hàng gần xa hoặc ghé qua phố xá VN, mua sắm qua loa một vài thứ rồi lại trở về nhà. Nàng chưa một một lần ra khỏi cái thành phố nơi mình ở, chưa bao giờ được đi đây đi đó, thăm viếng những tiểu bang xa xôi hay được khám phá đến khung trời châu Âu rực rỡ nào khác. Thắng và nàng như hai người với hai thế giới hoàn toàn khác biệt, hai tâm hồn không bao giờ có thể đồng cảm hay đập chung một nhịp điệu. Sự cảm thông trong đời sống vợ chồng mỗi ngày một xa cách khiến nàng dửng dưng như người xa lạ. Mai không điểm trang, không mua sắm và không dám sống cho chính bản thân mình vì sợ những lời cằn nhằn, những câu chỉ trích của Thắng, sợ làm cho mối tương quan của cả hai càng trở nên nặng nề tồi tệ hơn. Nàng cảm thấy mình bất lực vì không thể nào thay đổi cuộc sống hiện tại và điều này đã làm tâm hồn nàng càng ngày nàng càng trở nên cằn cỗi, nàng trở nên ít nói, lãnh đạm với cuộc đời và quên đi cả nụ cười của chính mình.

Mai vòng xe lại, cố gắng tìm chỗ đậu xe để đến gặp Thu, bỗng dưng nàng vô tình bắt gặp một cặp vợ chồng đang âu yếm đi ngang qua xe nàng để bước vào thương xá. Họ nắm tay, choàng vai nhau, cụm đầu vào nhau và trao cho nhau những nụ hôn giữa phố. Nhìn ánh mắt của họ, nàng nhận ra họ thật sự yêu nhau và đang hạnh phúc bên nhau. Ngoảnh mặt quay đi, trái tim nàng bỗng dưng quặn thắt, mắt nàng bỗng cay xè, nàng thầm tủi cho thân phận mình. Có lẽ hạnh phúc kia nàng sẽ chẳng bao giờ được hưởng. Một vòng tay âu yếm, một nụ hôn ngọt ngào, một lời nói yêu thương, một ánh mắt trìu mến quả là những gì thật xa vời, vượt quá tầm tay nàng. Phải chăng cuộc đời và số phận của nàng đã được ông Trời định sẵn như vậy sao? Bước xuống xe với trái tim se thắt vụn nát, Mai cúi đầu bước nhanh đến chỗ hẹn với Thu. Ở đó một khoảng thời gian hạnh phúc nhỏ nhoi đang chờ đón nàng...

******************************

Hẹn với chị xong, Thu buông mình xuống nằm nghĩ miên man. Hôm nay Thanh đã mang thằng Đạt và con Liên qua nhà ông nội của chúng rồi, chỉ còn mình nàng trong căn nhà lạnh vắng. Một cảm giác chán chường chợt vây chặt lấy nàng. Căn phòng rộng lớn càng mang lại cho Thu cái cảm giác cô đơn hòa lẫn sợ hãi. Mặc dầu đã quen với sự lẻ loi đơn độc đã từ lâu nhưng hôm nay nàng lại muốn trốn tránh, thoát khỏi sự cô đơn này. Nghĩ đến sắp sửa gặp lại Mai, Thu bỗng phấn khởi hẳn lên, nàng bật dậy tiến gần đến bàn trang điểm rồi sửa soạn qua loa để đi đến gặp chị. Khép lại cánh cửa sổ, Thu thoáng nhìn xuống sân sau nhà. Khu vườn không người chăm sóc khiến đám cỏ dại vàng úa lẫn lộn với khóm hoa dại mọc lan tràn khắp nơi. Bên cạnh đó là cái hồ bơi với làn nước đen ngòm lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời cùng đám rêu xanh dơ bẩn bám phủ chung quanh bờ. Trên mặt hồ, những chiếc lá vàng rơi rụng tả tơi phủ kín đầy khắp. Xa xa những chậu đựng cây nằm lăn lóc, chỏng trơ, xiêu vẹo khắp nơi. Tất cả như tạo thành một bức tranh tương tàn, thảm sầu sau cơn bão tố. Thu ngán ngẩm nhìn quang cảnh trước mặt rồi chợt nhớ lại những lời của chị nhắc về mùa Xuân sắp đến, nàng bỗng giật mình, có phải mùa Xuân sắp đến rồi chăng? Đã từ lâu nàng chưa bao giờ chuẩn bị để đón chào mùa Xuân cả, chưa bao giờ gia đình nàng có được một bữa cơm thịnh soạn, gia đình được đoàn tụ vui vẻ và hạnh phúc bên nhau. Với nàng, có chăng chỉ là một nỗi buồn sâu kín cho một hạnh phúc tưởng chừng như rất gần nhưng lại cách xa vạn dậm.


Lập gia đình với Thanh đã hơn mười năm nay mà Thu ngỡ như mới vừa hôm nào. Những tưởng mình đã tìm được một hoàng tử của lòng vì Thanh có đầy đủ tất cả những gì mà một người con gái đều mong ước, đẹp trai, học giỏi và đầy đủ tiền tài danh vọng. Nhưng nàng có ngờ đâu Thanh không thuộc về nàng mà là thuộc về gia đình của Thanh. Mặc dầu sống ở bên Mỹ nhưng gia đình Thanh vẫn giữ đúng những nề nếp gia phong cũ. Vì Thanh là con trưởng cho nên nhất nhì đều lắng nghe và tuân theo những gì cha mẹ dạy bảo và làm gương sáng cho các em noi theo. Những năm tháng đầu khi lập gia đình với Thanh, nàng đã không quản ngại đường xa dẫn dắt theo các con kể cả khi chúng đang bị bệnh để đến thăm viếng ông bà nội hay các cô chú bên gia đình chồng. Rồi kéo theo là những buổi hội họp, đình đám mừng sinh nhật cho ông bà hoặc các anh chị em và cháu chít nhà chồng. Chưa hết, những dip nghỉ hè hay những ngày lễ lớn, gia đình chồng lại rủ rê, lôi kéo gia đình nàng tham gia để đi chơi chung. Hết tháng này qua tháng nọ, năm này qua năm khác, những buổi tiệc tùng kéo dài vô tận và liên tục đã làm nàng kiệt sức, bất mãn và đôi lúc nàng tưởng chừng như muốn phát điên lên. Thanh chỉ sống và lo cho gia đình của chàng mà coi nhẹ đời sống gia đình của chính mình. Chưa bao giờ Thu có được những giây phút trầm lắng riêng tư với Thanh và với tiểu gia đình của nàng. Những mâu thuẫn chồng chất ấy đã mang lại những trận cãi vả kịch liệt khiến cả hai tưởng đã phải thôi nhau nhưng cuối cùng Thanh cũng nhượng bộ nàng và để cho nàng quyền tự do lựa chọn có tham dự vào những buổi tiệc tùng của gia đình Thanh hoặc không.


Với những mâu thuẫn về gia đình Thanh, nàng còn có thể chịu đựng được nhưng với sự độc đoán trong cách sống và sự kiểm soát chặt chẽ về tiền bạc của Thanh đã làm cho nàng thêm ngộp thở. Khi mới lấy Thanh, nàng đã bỏ hết sự nghiệp, cố gắng trở thành một người vợ đảm đang để lo cho Thanh và các con. Nhưng sau đó nàng cảm thấy mình không có tiếng nói của một người vợ trong gia đình có lẽ chỉ vì nàng không đi làm cho nên tất cả nguồn tài chánh đều phải phụ thuộc vào Thanh. Kể từ đó, với bản tánh chỉ huy độc tài, Thanh đã dành mọi quyết định trong gia đình từ việc nhỏ đến việc lớn mà không cần đến sự đồng ý của nàng. Mọi ý kiến của nàng đều bị chê bai và gác bỏ ngoài tai. Sống trong một căn nhà rộng rãi khang trang nhưng nàng lại không có quyền trang trí hay sắp xếp cho căn nhà theo ý mình hay tiêu pha cho chính bản thân. Thu đã phải dè xẻn trong sự chi tiêu, cố dành dụm vài chục lúc nầy lúc khác để có thể mua một chiếc áo đẹp cho mình. Đôi lúc mua được một món quà mà nàng ưa thích, Thu đã phải nói dối quanh co với Thanh là mua được đồ rẻ vì sợ những lời chỉ trích cằn nhằn vô lối của Thanh. Thế rồi Thu buông xuôi tất cả, nàng rơi vào những cơn trầm cảm không dứt với nỗi buồn chán khi nghĩ đến nàng sẽ không bao giờ thay đổi được cuộc sống hiện tại và cuộc đời sẽ luôn mãi là như thế. Và với Thanh, người chồng đầu gối tay ấp của nàng sẽ không bao giờ thay đổi về quan niệm cũng như cách sống của mình và Thanh sẽ chẳng bao giờ có thể thấu hiểu những tâm tư cũng như tình cảm của một người vợ như nàng.


Hôm nay Thanh đã đưa hai đứa nhỏ sang nhà người em để dự sinh nhật của một người cháu nào đó. Nghĩ đến Thanh đang vui vẻ hạnh phúc bên gia đình, các con đang vui đùa bên anh chị em họ của chúng làm hồn nàng quặn thắt. Nàng như người đứng ngoài cuộc chơi, đang đứng nhìn mọi người quây quần vui vẻ bên nhau với một trái tim tan nát. Thanh ơi, có bao giờ anh nghĩ đến em, người bạn đời của anh đang làm gì, đang nghĩ gì và đang mong chờ gì không anh? Có bao giờ anh muốn mang cho em vòng tay yêu thương và nụ cười hạnh phúc trong một vùng không gian chỉ có riêng hai đứa không anh? Những giọt nước mắt nhẹ lăn trên khuôn mặt trăng xanh của Thu. Có lẽ mùa Xuân chưa bao giờ đến như nàng mong ước!

KTran

June 2013

No comments: