Chân Quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi
Nào đâu cái yếm lụa sồi?
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?
Nào đâu cái áo tứ thân?
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen?
Nói ra sợ mất lòng em
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
Như hôm em đi lễ chùa
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thày u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.
Nguyễn Bính
*
Chân Què
Ngày xưa Bu nó hiền lành,
Tóc dài còn thoảng hoa chanh vườn nhà,
Từ ngày Bu nó đi xa,
Mùi chanh Bu nó quăng ra lại vườn.
Chỉ còn giữ một mùi hương,
“Chanel” Bu nó vẫn thường xịt, thoa.
Ðôi chân lúc trước ở nhà,
Móng còn hoen ố, thoảng pha mầu bùn.
Bây giờ xanh đỏ tùm lum,
Móng chân, tay, tóc một chùm như nhau.
Mỗi nơi mỗi thứ một mầu,
Chân quê Bu nó vất đâu mất rồi.
Lái xe Bu nó chỉ ngồi,
Loại xe “Lếch Xợt” ghế đôi mui trần.
Hột xoàn đeo cỡ ngón chân,
Một mình mua sắm chẳng cần hỏi anh.
Nghe bà Hanh Phước dỗ dành,
Trái chanh Bu nó bơm thành trái cam.
Chẻ môi, nâng mũi, sửa cằm,
Bây giờ Bu nó khác trăm vạn lần.
Từ ngày xuất ngoại trao thân,
Hương đồng gió nội quẳng dần đi đâu.
Chân Què
Ngày xưa Bu nó hiền lành,
Tóc dài còn thoảng hoa chanh vườn nhà,
Từ ngày Bu nó đi xa,
Mùi chanh Bu nó quăng ra lại vườn.
Chỉ còn giữ một mùi hương,
“Chanel” Bu nó vẫn thường xịt, thoa.
Ðôi chân lúc trước ở nhà,
Móng còn hoen ố, thoảng pha mầu bùn.
Bây giờ xanh đỏ tùm lum,
Móng chân, tay, tóc một chùm như nhau.
Mỗi nơi mỗi thứ một mầu,
Chân quê Bu nó vất đâu mất rồi.
Lái xe Bu nó chỉ ngồi,
Loại xe “Lếch Xợt” ghế đôi mui trần.
Hột xoàn đeo cỡ ngón chân,
Một mình mua sắm chẳng cần hỏi anh.
Nghe bà Hanh Phước dỗ dành,
Trái chanh Bu nó bơm thành trái cam.
Chẻ môi, nâng mũi, sửa cằm,
Bây giờ Bu nó khác trăm vạn lần.
Từ ngày xuất ngoại trao thân,
Hương đồng gió nội quẳng dần đi đâu.
*
Em đi Shopping
Em đi Shopping
Hôm qua đi "shopping" về,
Em mang mấy túi "Macy" khoe chồng.
Ðây là cái áo “coat” lông
Giá "sale" ngàn chín rẻ không hả mình?
Còn đây cái váy da xinh,
Mặc vào em giống minh tinh Hoa Kỳ,
Và đây cái nhẫn chín ly,
Hạt trong nước lý đẹp ghê hả mình?
Em ơi ! Dừng lại cho nhanh,
Máu không lên óc, tim anh sắp ngừng,
Sang đây anh vẫn ngaị ngùng,
Mình là tỵ nạn xin đừng theo Tây
Tóc huyền buông xõa lâu nay,
Sao em cắt ngắn đổi thay nâu vàng,
Nói ra lại bảo chồng gàn,
Em thay đổi quá chỉ làm khổ anh!
Hoa chanh nở giữa vườn chanh,
Thầy u mình với chúng mình chân quê,
Mai sau đi “shopping” về,
Dấu vào “closet” đừng khoe với chồng,
Kẻo không nó lại “tăng xông,”
Thận suy, gan yếu, còn trông mong gì!
Trần Văn Giang (Sưu tầm)
No comments:
Post a Comment