Monday, July 20, 2020

Nơi Ấy Có Bình Yên - KTran



Được tin Tuấn đang làm việc cho một bệnh viện ở New York, nơi được xem như tuyến đầu chống chọi với cơn đại dịch Coronavirus mà đang làm hơn trăm ngàn người bị lây nhiễm và hàng chục ngàn người bị thiệt mạng đă khiến Hạnh thực sự kinh hoàng và sợ hăi cho chàng. Nàng như muốn khóc khi nghĩ đến cảnh chàng và các bác sĩ cũng như các y tá mỗi ngày đă phải đối mặt với các bệnh nhân bị nhiễm vi rút đang nằm quằn quại tràn ngập các phòng cấp cứu rồi lại phải bù đầu chữa trị tới tấp cho hàng loạt các bệnh nhân đang phải dùng ống thở để chống chọi với tử thần, Hạnh đứng ngồi không yên, nàng lo lắng, bồn chồn, lòng như lửa đốt. Đă mấy lần nàng muốn đặt tay xuống bàn phím gõ để gởi điện thư thăm hỏi đến chàng nhưng lại băn khoăn không biết mình phải mở đầu bức thư như thế nào, phải nói những lời ra sao vì đă lâu rồi nàng đă không còn liên lạc với Tuấn nữa và không biết chàng có còn giữ cái địa chỉ emal cũ này của nàng nữa không. Nếu có, thì chắc gì chàng còn có đủ giờ để đọc thư nàng gởi trong lúc chàng vừa phải chạy đua từng phút để cứu mạng sống cho các bệnh nhân, vừa phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình hình xấu nhất có thể xảy đến với mình và cho các đồng nghiệp nếu chẳng may bị lây nhiễm vi rút từ các bệnh nhân mà ra. Than ôi cứ xem các tin tức hàng ngày về hình ảnh các bệnh viện tràn ngập những bệnh nhân và các bác sĩ cũng y tá phải túc trực bên cạnh để chăm sóc cho họ đã làm Hạnh thật khiếp sợ. Hạnh thương cho Tuấn quá nhưng nàng không biết phải nói sao để cho chàng hiểu rằng trái tim nàng cũng đang rạn nứt và nhói đau cho sự căng thẳng và kiệt sức mà chàng đang phải chống chỏi hàng ngày để chữa trị cho các bệnh nhân đang nằm thoi thóp trên các giường bệnh. Ối thôi, nếu chẳng may chàng bị lây nhiễm thì không biết Hạnh sẽ phải chịu đau đớn đến chừng nào. Giờ đây Hạnh mới cảm nghiệm được sự mong mạnh của một kiếp người mà con người đang phải đứng nghiêng ngả trước lằn ranh của sự sống và cái chết. Tuấn ơi, cuối cùng rồi thì em cũng phải viết lá thư này để gởi đến anh, để cho anh biết là em vẫn còn thương anh rất nhiều, vẫn lo lắng cho anh từng giây từng phút và hàng ngày vẫn cầu nguyện cho anh với một niềm hy vọng là ở nơi ấy anh sẽ được bình yên và qua khỏi cơn đại dịch Coronavirus này.
Đã hơn năm năm qua kể từ khi chia tay với Tuấn, nàng nghe mong manh là chàng đã chuyển đến tiểu bang New York để sinh sống và tiếp tục theo đuổi việc học trong ngành y khoa của chàng. Lúc đó Hạnh cũng rất buồn vi biết rằng chàng ra đi sẽ không bao giờ trở lại nhưng nàng chẳng biết nói làm sao khi chàng đã quyết định theo đuổi sự nghiệp của chính mình. Hơn nữa khi cả hai đã đồng ý chia tay nhau để theo đuổi giấc mơ riêng của mỗi đứa. Kể từ đó hai đứa hai nơi, hai phương trời vô định, nàng sống với những nỗi băn khoăn và day dứt cho mối tình dang dở. Còn Tuấn vẫn say mê miệt mài trong sự nghiệp công danh. Những bức điện thư qua lại trở nên thưa thớt, rời rạc rồi lặng lẽ mất hút theo dòng thời gian trôi.

Hạnh ngồi lặng yên trước bàn phím ảo, nàng cố gắng lục lại cái email cuối cùng mà chàng đã gởi cho nàng. Cái email mà cả hai đã từng trao cho nhau những lời nói yêu thương ngọt ngào và nồng cháy khi cả hai còn đang say đắm trong tình yêu đôi lứa hay những lời dỗi hờn vu vơ khi hai đứa đang giận hờn nhau.Giờ đây, trong những lúc cô đơn và khi thấy lòng chợt hoang vắng, nàng luôn bồi hồi nhớ đến Tuấn, nhớ những buổi hẹn hò của ngày nào ở từng góc phố, nhớ những quán ăn nho nhỏ hai đứa ngồi âu yếm bên nhau, hay những ngày tháng hai đứa tay trong tay vui chơi rong ruổi bên nhau, và những lời yêu thương ngọt ngào mà chàng đã thì thầm bên tai nàng tưởng chừng như vẫn còn nghe thoang thoảng đâu đây. Những kỷ niệm của ngày nào đó đã khiến Hạnh không thể nào quên Tuấn. Còn Tuấn, nàng băn khoăn không biết tình cảm chàng thế nào, có bao giờ chàng thầm nhớ đến mình không? Có còn nhớ để những kỷ niệm xưa, có còn nhớ những lời tỏ tình và những lời hẹn thề mà chàng đã trao cho nàng ngày nào không? Có bao giờ chàng hối hận khi để tình yêu hai đứa vụt khỏi tầm tay? Những câu hỏi kia cứ luôn xoay mãi trong tim và đã làm Hạnh sống trong nỗi sầu đắng chơi vơi trong suốt quãng đời còn lại. Những tưởng tình yêu tuyệt đẹp của hai đứa sẽ được cùng nhau xây đắp hạnh phúc bên nhau dài lâu nhưng có ngờ đâu bởi những giận hờn vô cớ, những tự ái nông nổi của tuổi trẻ, những bất đồng của hai gia đình đã đẩy đưa hai đứa phải xa nhau mãi mãi.

Hạnh chán nản đứng lên, nàng quyết định phải rời khỏi bàn phím ảo đề tìm chút khuây khỏa trong chốc lát hầu có thể chuẩn bị những gì mà nàng sẽ viết cho Tuấn. Khoác vội chiếc áo len rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, nàng không quên kéo vội chiếc khẩu trang lên che miệng lại, Hạnh lặng lẽ bước chân về con phố vắng lặng, nơi dẫn đến khu công viên mà nàng hằng yêu thích. Nơi đây có những cây cổ thu sống đến hàng trăm tuổi lộng lẫy xanh tươi, cao lênh khênh giữa vòm trời xanh biếc. Thêm vào đó, những dàn hoa với sắc màu tươi thắm rạng rỡ khoe sắc dưới ánh hồng ban mai. Cứ tưởng tượng đến cảnh đẹp tuyệt vời kia đã khiến lòng nàng chợt ấm hẳn lại. Với Hạnh, cây cối và hoa cỏ là những người bạn tri kỷ mỗi khi nàng quá mệt mỏi vì phải chống chỏi với cuộc sống căng thẳng hàng ngày. Hơn thế nữa, giờ đây năng cần phải có những khoảnh khắc vắng lặng và yên bình trong tâm hồn để khỏa lấp đi sự sợ hãi luôn nung nấu trong lòng đối với những đạo quân vi rút vô hình đang tràn lan và hoành hành khắp nơi như hiện nay.


Con phố ngày nào mà Hạnh thường đi qua luôn tấp nập những khách qua lại vui chơi mua bán và những quán hàng thi chật kín các cặp tình nhân hò hẹn bên nhau nay bỗng trở nên hoang vắng lạ thường, một thứ hoang vắng ngột ngạt mang màu sắc chết chóc hoảng sợ, một thứ thiết quân luật do một cuộc chiến không tiếng súng gây nên bởi những con vi rút nhỏ bé. Một cuộc chiến mà các nhà lãnh đạo từ Mỹ đến các nước Âu và Á đã phải đau đầu để chống trả lại chúng và họ đã phải tiêu tốn hàng ngàn tỷ Mỹ kim để có thể bảo về nhân sinh nhưng cả trăm ngàn sinh mạng vẫn ngã xuống và hàng triệu người vẫn bị thương tích. Sức tấn công của những con vi rút này đã gây nên sự tàn phá kinh hoàng khiếp đảm. Nó không chỉ gây nên sự chết chóc cho con người mà còn đánh sập cả nền kinh tế toàn cầu chỉ trong vòng một vài tháng. Chẳng ai có thể ngờ rằng sức mạnh của các còn vi trùng li ti nhỏ bé kia mà chẳng một vũ khí nào kể cả vũ khí hạt nhân có thể chống đỡ. Thật vậy, chúng đã đủ sức mạnh để đạp đồ mọi ngạo mạn, kiêu căng mà con người đã ngạo nghễ gạt bỏ Thượng đế ra ngoài và tự đặt mình vào vị thế toàn năng và trung tâm của vũ trụ. Nhưng rồi tất cả như đang phơi bày rõ thực trạng mỏng manh của kiếp người. Những con vì trùng này không từ một ai từ người giàu có trong giới thượng lưu đến kẻ nghèo hèn cùng cực sống tha phương đây đó, từ các chính trị gia lão thành nổi tiếng đến những người thường dân vô học, và ngay cả kẻ ác cũng như người hiền lành chúng cũng không tha. Chúng đã làm cho con người trở nên run sợ khi sự sống có thể bị tước đi bất cứ lúc nào.


Hạnh bước vội qua con phố hoang vắng với những bước chân lo âu phiền muộn, nàng cũng như mọi người cùng lo sợ cho Tuấn, cho chính bản thân mình và cho những người thân yêu. Nếu chẳng may nàng bị nhiễm bệnh rồi chết đi thì những dự định cho cuộc sống của chính mình và cho gia đình nàng sẽ chẳng bao giờ có thể thực hiện được và những phiền toái sẽ lại mang đến cho những người thân yêu của nàng. Miên man trong những suy nghĩ riêng tư, rối bời, Hanh chạm mặt với một vài người hàng xóm quen thuộc nhưng họ đã lảng tránh nàng và bước vội vã qua hướng khác. Hạnh chợt buồn chỉ mới hôm qua đây thôi, nàng và họ còn vui vẻ chào hỏi, ôm hôn, vồn vã hỏi thăm nhau nhưng hôm nay mọi chuyện đã đổi khác. Họ không còn muốn chào nàng nữa thậm chí còn coi nàng như những con vi rút ghê tởm cần phải tránh xa. Nàng thầm cảm nghiệm lời của một bài hát “Thế Giới Một Niềm Đau” của người nhạc sĩ tài hoa Châu Định An. “Ngoài kia là thế giới, Một thế giới xa lạ, Người lại tránh xa người, Thân phận con người, ôi mong manh quá, Kiếp bụi tro thôi, Tình yêu là lẽ sống, Mình cùng nhau nguyện cầu, Rồi sẽ thấy nhiệm màu”. Ôi tác giả đã mộ tả thật đúng với tâm trạng của nàng trong lúc này. Hạnh cũng đồng ý với tác giả rằng chỉ có sự yêu thương mới có thể hàn gắn lại con người với nhau và kéo thế giới xích lại gần với nhau hơn và chỉ có âm nhạc mới xoa dịu được những mất mát và khổ đau mà con người đang phải chịu đựng trong cơn đại dịch. Nàng cũng cầu nguyện để xin Thượng Đế ban ơn cho các nhà lãnh đạo, các bác sĩ, y tá và những người lính là những người đang ở tiền tuyến được ơn khôn ngoan, sức khỏe và sự bình an để họ có thể lèo lái con tàu của thế giới mà tìm đuoc liều thuốc chữa trị cho mọi người được qua khỏi cơn đại dịch Coronavirus hiện nay.


Hanh ngồi xuống trước bàn phiếm ảo, đầu óc nàng cảm thấy tỉnh táo và dể chịu hắn lại sau cuộc đi bộ qua con phố nhỏ và công viên vừa qua. Nàng nhẹ bật chiếc đèn đặt bên góc nhỏ của bàn viết lên. Một thứ ánh sáng vàng nhạt hất nhẹ lên trên bàn phím gõ như mời gọi nàng hăy sử dụng nó. Với đôi bàn tay gầy gò, trắng xanh, Hanh nhẹ nhàng từ tốn lướt trên bàn phím gõ, từng nốt chữ ẩn hiện trên màn ảnh nhỏ lúc nhanh, lúc chậm như những nốt nhạc hòa điệu nhịp nhàng giữa trái tim Hạnh với bàn phím gõ. Hanh say sưa viết những lời hỏi thăm chân thành và tha thiết nhất trong tâm tưởng với tất cả sự rung động của trái tim để trao đến cho người tình cũ, người mà nàng vẫn còn yêu và vẫn luôn nhớ về những ngày tháng cũ khi họ còn ở gần bên nhau được mọi sự bình an.


KTran
San Diego, June 2020

No comments: