TINH AO MULTIPLY
Màn đêm chầm chậm buông xuống che phủ
dần căn nhà nhỏ với mái ngói đỏ nằm chênh vênh trên sườn đồi. Bên kia
nhà, ánh đèn đường leo lét rọi chiều qua khe hở của cánh cửa sổ, chiếu
thẳng vào căn phòng màu tím nhạt. Ánh sáng mờ đục của ánh đèn đủ ẩn hiện
lên khuôn mặt trắng xanh của người con gái trẻ đang trầm mình trước
chiếc máy vi tính. Thảo bấm môi thật chặt, cố ngăn cho dòng lệ khỏi tuôn
tràn xuống má.
Khuôn mặt nàng chuyển dần từ trắng sang tái nhợt, hai tay run run, phải bấu chặt vào cạnh bàn, mới làm nàng khỏi qụy ngã. Thảo thở hổn hển, nhịp tim đập loạn xạ như thể muốn nổ tung khỏi lồng ngực nhỏ bé, nàng không tin nổi vào những gì nàng đang nhìn thấy trước mặt. Cố gắng lắm Thảo mới có thể tiếp tục theo dõi những câu châm biếm qua lại giữa Lan và Khanh trên màn hình. Những lời nhạo báng cười cợt chọc ghẹo về mối tình thầm kín giữa nàng và Thanh mà nàng mới thổ lộ cho Lan nghe chỉ vài tuần trước đó. Cả hai đã dùng mọi từ ngữ thật độc ác để châm chọc mối tình này rồi còn mang căn bịnh ung thư màng óc của mẹ nàng ra để cười đùa và chế riễu . Nàng run rẩy đọc tiếp, mối hàng chữ như mỗi mũi kim nhọn xuyên thấu trái tim nàng, giương tay chùi nhanh dòng nước mắt đang lăn dài xuống má, nàng lẩm bẩm “Thật là một lũ khốn nạn, lũ rắn độc!”.
Khuôn mặt nàng chuyển dần từ trắng sang tái nhợt, hai tay run run, phải bấu chặt vào cạnh bàn, mới làm nàng khỏi qụy ngã. Thảo thở hổn hển, nhịp tim đập loạn xạ như thể muốn nổ tung khỏi lồng ngực nhỏ bé, nàng không tin nổi vào những gì nàng đang nhìn thấy trước mặt. Cố gắng lắm Thảo mới có thể tiếp tục theo dõi những câu châm biếm qua lại giữa Lan và Khanh trên màn hình. Những lời nhạo báng cười cợt chọc ghẹo về mối tình thầm kín giữa nàng và Thanh mà nàng mới thổ lộ cho Lan nghe chỉ vài tuần trước đó. Cả hai đã dùng mọi từ ngữ thật độc ác để châm chọc mối tình này rồi còn mang căn bịnh ung thư màng óc của mẹ nàng ra để cười đùa và chế riễu . Nàng run rẩy đọc tiếp, mối hàng chữ như mỗi mũi kim nhọn xuyên thấu trái tim nàng, giương tay chùi nhanh dòng nước mắt đang lăn dài xuống má, nàng lẩm bẩm “Thật là một lũ khốn nạn, lũ rắn độc!”.
Lặng mình trong đau đớn, Thảo thầm trách mình tại sao lại có thể ngu xuẩn mang hết tâm sự riêng mà kể cho Lan nghe mà lẽ ra nàng phải giữ kín. Nàng cứ ngỡ Lan là người từng trải, tuổi đời hơn nàng, lại ngọt ngào hiểu biết, yêu thơ, mê nhạc và luôn tự cho mình là thành phần trí thức, cho nên nàng mới đặt hết sự tin tưởng vào Lan và coi Lan như một người chị mà thổ lộ hết nỗi lòng của mình. Nàng có ngờ đâu Lan lại trở ngược, tìm cách ve vãn và chiếm đoạt Thanh một cách trắng trợn qua mặt nàng. Cho đến giờ này nàng cũng không hiểu nổi tại sao Lan lại làm như thế? Thiết nghĩ Lan đã có gia đình, đã có một vòng tay để yêu thương trìu mến, đã có những người con để chăm lo và hy sinh cuộc sống cho chúng mà tại sao lại thả mồi bắt bóng với những người đàn ông độc thân cô đơn trên mạng?
Nhớ lại khoảng thời gian tuyệt vời mà Thảo đã có với Thanh vẫn làm nàng bồi hồi xúc động. Khi cả hai còn cảm mến nhau, Thảo và chàng đã trao đổi online với nhau hầu như mỗi ngày, cả hai đã trao tặng cho nhau những bài nhạc, nhưng vần thơ, và tâm sự với nhau qua rất nhiều khía cạnh trong cuộc sống. Cả hai đã kín đáo trao cho nhau những lời tỏ tình thật dễ thương và nhẹ nhàng. Tình cảm đã chợt nhen nhúm trong nàng lúc nào mà nàng cũng không hay. Những ngày tháng hạnh phúc với những rạo rực thương nhớ ấy đã mang đến với nàng cả một khung thời thơ mộng và hình bóng Thanh luôn được nắng ấp ủ sâu đậm trong tim.
- Riêng em đã tìm thấy anh trong hộp diêm nhỏ của em.
- Và anh cũng xin được mang hộp diêm của em về nhà để được đốt diêm lên và qua ánh lửa của chiếc diêm này anh sẽ nhìn thấy được em, anh sẽ đàn và hát cho em nghe những bài nhạc mà em thích nhất, hỡi thiên thần nhỏ bé của anh.
- Nhưng làm sao anh nhìn thấy em được vì em ở cách xa anh đến nữa quả địa cầu cơ mà!
- Anh sẽ nhìn thấy em qua trái tim của anh.
- Thế em như thế nào?
- Em là có thiên thần nhỏ bé, dịu dàng, trong sáng và... rất là dễ thương! Thảo nè, em có nhớ câu này không “the most beautiful things in the world cannot be seen or even touched, they must be felt with the heart.”.
Chỉ cần những lời lời tỏ tình nồng ấm và dịu dàng kia của chàng thôi cũng đủ làm cho Thảo xúc động ngây ngất, và làm cho trái tim nàng trở nên mềm rũ và thổn thức theo lời ca tiếng đàn của chàng kể từ giây phút ấy. Nàng hạnh phúc bên người yêu, vui đùa bên bạn bè trên mạng ảo. Nhưng dòng đời không êm ả hạnh phúc như nàng hằng mong. Chỉ vỏn vẹn một tuần sau khi nàng tâm sự với Lan thì nàng nhận được những lời trao đổi qua lại giữa Lan và Thanh. Nàng ngạc nhiên và bất ngờ khi thấy Lan tỏ thái đó vồn vã và săn đón Thanh một cách lổ bịch. Thảo lặng người nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ thật bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Hôm sinh nhật của Thanh nàng thấy một hàng chữ thật to chức mừng sinh nhật cho Thanh ở ngay giữa trang blog của Lan với bản nhạc “You Are My Everything - Anh Là Tất Cả” do chính Lan hát và dòng chữ nhỏ của Lan viết phía dưới:
- Anh Thanh ui,... hôm qua L không ngủ được phải ráng hát bài này để dành tặng sinh nhật cho anh đó... hope you like…happy birthday dear!...
Thế là bạn bè xúm lại chúc mừng sinh nhật cho Thanh với những lời chúc tụng vui tươi trào lộng và ngợi khen giọng hát hấp dẫn của Lan. Thảo chới với và cảm thấy mình bị lạc lõng giữa đám người ái mộ đang tán dương vây bủa lấy chàng và Lan. Nàng ngập ngừng bối rối và cuối cùng cũng ráng biên một vài chữ chúc mừng cho sinh nhật cho chàng . Gởi xong, nàng có cảm tưởng như lời chúc của nàng như những giọt nước tan loãng trong biển hồ mênh mông. Thảo hồi hộp chờ đợi và hy vọng rằng Thanh sẽ trả lời cho nàng một cách đặc biệt như trước kia. Nhưng không, nàng chỉ nhận được vài chữ nhạt nhẽo của Thanh “Cám ơn Thảo nha”. Thảo thất vọng, nàng thẫn thờ, chán nản cả chiều hôm ấy và những ngày sau đó. Nàng không dám vào mạng, sợ phải đối diện với cái không khí vui nhộn vẫn còn đang vây bủa lấy chàng. Thanh ơi, em ước chi em có một giọng hát truyền cảm để hát tặng cho anh hay em có thể viết những vần thơ mượt mà để gởi đến anh trong ngày sinh nhật của anh để trong đám đông đó em sẽ người nổi bật lên cho anh nhìn thấy em. Em vô tài quá phải không anh? Thảo thì thầm…
Ngày ngày lại trôi qua, nàng thấy Lan càng vồn vã với Thanh hơn. Những mẩu nhắn tin đầy lả lơi và quyến rũ của Lan lại tiếp tục gởi đến cho Thanh một cách đều đặn. Có thể nào Lan lại muốn chiếm đoạt Thanh là của nàng chăng? Tuy Thanh chưa phải là gì của Thảo, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn nghĩ Thanh đã là của nàng mất rồi. Nàng càng thêm cay đẳng khi thấy các bạn của Lan lại càng gán ghép giữa Lan và Thanh với nhau. Lan vẫn không chối bỏ, vẫn cười cợt chấp nhận sự chọc ghẹo nầy. Nắng chết điếng trong lòng nhưng khi nhìn thấy những comment qua lại giữa Lan vaThanh.
- Anh Thanh dear, được anh tặng cho bài thơ.ohhh... hay quá chừng chừng luôn... L thích lắm và cảm thấy rất hạnh phúc được anh tặng cho bài thơ này... uhmmm... L cất thật kỹ, tối ngủ để dưới gối và nghĩ đến anh… :-D
- ahahaha... anh Thanh xem FIFA World Cup Final một mình hay mấy mình vậy?... ước chi L được ngồi cạnh coi ké với anh... J
- Anh Thanh ui… the title of the novel is "It Had to Be You"... written by Susan Elizabeth Phillips, you like?... :-D
- Như L promised... L gửi link cho anh nghe bài của composer Mily Alekseyevich Balakirev... đặc biệt dành cho anh đó nghen…enjoy nha anh….nhớ anh nhiều... :-)
- Anh Thanh ơi... so sweeeeeet... bữa nầy lai được anh tặng thêm bài thơ nữa... .. wowie ơi...hay quá xa …thank you sososososo much anh... mừng quá làm má L đỏ rần lên hết rồi nè …bắt đền anh đó nghen! :-D
- Trời ơi!...tiếng đàn piano của anh quá tuyệt vời làm L nổi da gà khắp nơi vậy đó. Vì anh chơi đàn piano quá hay cho nên em muốn gởi tặng anh bài này. Anh nghe thử coi anh có thích hông nha …so beautiful...anh à... :-D
Thảo đau đớn nhìn những comment qua lại giữa cả hai mà không biết phải làm gì để giữ được Thanh và nàng càng buồn hơn khi thấy thái độ của Thanh đã nghiêng hẳn về phía Lan và không còn vồn vã thân mật với nàng như trước nữa. Nàng cố bình tĩnh và cho thật nhiều comment qua trang của chàng nhưng Thanh không còn nhiều thì giờ để trả lời cho Thảo nữa vì còn lo truyện trò vui đùa với Lan. Nàng khóc nhiều và tâm sự với một vài người bạn nhưng không một ai có thể giúp cho nàng được trong lúc này. Thảo biết là nàng đã mất chàng từ đó.
- Có người vì yêu mà không được người ta đáp lại nên ghen bóng ghen gió, ghen sôi máu, nên nổi điên lồng lộn lên như cọp gầm, trút hẳn lên người được chàng yêu chắc hẳn sắp bị lủng não hay cháy não luôn rồi và phải tức tốc vô nằm nhà thương thoi…hahaha”
- Ai vậy Khanh? Hahaha…tội nghiệp quá hà!…
Hôm nay bất ngờ đọc được những lời nói độc ác của Khanh làm nàng tá hỏa tam tinh. Nàng không ngờ Khanh lại buông những lời độc ác với nàng, người mà nàng chưa một lần nói chuyện hay quen biết dù ở ngoài đời hay trên mạng ảo. Nàng không biết Khanh thuộc loại hạng người thế nào chỉ nhìn loáng thoáng thấy Khanh qua bức hình avatar thật đẹp và khiêu gợi. Khanh còn là bạn thân của Lan và luôn đi sát với Lan như hình với bóng. Có lẽ Khanh đã buông lời nhục mạ nàng vì chỉ muốn khiêu khích để nàng tức giận và lâm vào vòng khẩu chiến với họ. Thảo giận run người, nàng không ngờ Lan lại đem những chuyện bệnh tật của mẹ nàng mà kể cho Khanh nghe để giờ đây Khanh có dịp dở thói đanh đá của mình ra mà nhục mạ nàng và làm tổn thương đến mẹ nàng! Nàng không hề thù oán hay đả động gì đến Khanh, sao lại buông những lời tàn độc về căn bệnh đau đớn của mẹ nàng? Thảo quá uất ức, nàng nghẹn ngào, tức tưởi để mặc cho những giọt nước mắt tuôn rơi hầu mong xoa dịu được vết thương trong lòng nàng đang mang.
Mẹ ơi hãy tha thứ cho con vì chính con vì đã tin tưởng người ta tốt đẹp với mình nên đã tâm sự những gì thầm kín của gia đình mình cho họ nghe để rồi giờ đây chính họ lại dùng nó để nhuc mạ con và chế diễu về căn bịnh mà mẹ đã phải chịu đau đớn trong suốt những năm tháng dài. Con xin mẹ cũng tha thứ cho con vì con bất lực và đành phải cầm nín lặng lẽ ra đi để họ không còn tiếp tục nhục mạ mẹ nữa.
Con của mẹ ngu si quá phải không mẹ ? Con cứ ngỡ đã gặp được Thanh, người con trai mà con đã thật sự làm con xúc động qua những tháng năm dài bên nhau. Con đã quá hạnh phúc khí tưởng mình đã tìm được mẫu người đàn ông lý tưởng, biết lắng nghe con, hiểu con, cảm thông cho con, người con gái mộc mạc bình dị của mẹ. Nhưng mẹ ơi con đã thật sự thất vọng. Thanh cũng như bao nhiêu người đàn ông nào khác đã không thể vượt qua nổi sự cuốn hút của sắc đẹp, địa vị và lời nói ngọt ngào của người ta. Mẹ ơi, con bất lực quá, con của mẹ yếu đuối và không biết phải xử sự sao để mang chàng trở lại với con.
Con còn nhớ ngày xưa mẹ vẫn thường nói con gái của mẹ cần phải có một trái tim đơn sơ, chân thật, một đức hạnh cao quý và một tình bác ái vô biên để mai sau các con của con sẽ được hưởng cái đức nhân hậu của người mẹ. Nhưng mẹ ơi, con thấy những đức tính kia sao xa vời và lung lay quá. Người ta bây giờ chỉ coi trọng về sắc đẹp, sự giàu sang, địa vị và tài năng thôi mà con của mẹ thì chẳng có gì hết. Con của mẹ không đẹp, không giàu sang, không địa vị, không có một giọng ca thanh thót, không biết làm thơ, viết truyện hay những có lời mật ngọt làm say đắm lòng người.. Con của mẹ cũng đã có gắng vun sới những gì mẹ đã chỉ dạy nhưng giờ đây còn thấy những thứ ấy không đóng một vai trò quan trọng trong cái xã hội nầy hết mẹ ạ. Những lời còn nói ra chẳng có một chút giá trị nào trong cuộc sống thật sự cũng như trong cái thế giới áo này!
Mẹ ơi, con nhớ mẹ, con muốn có mẹ hiện diện nơi đây để con có thể vùi đầu vào ngực mẹ, để được trút bỏ những ưu phiền đau đớn trong lòng con cho mẹ nghe và để nhận được lời mẹ khuyên bảo là con phải sống như thế nào cho phải đạo và sống như thế nào cho xứng đáng là con gái của mẹ. Thanh ơi, mối tình của em với anh cũng như ánh lửa hồng leo lét mới chợt hừng lửa lên đã bị dập tắt bởi dòng nước lạnh tạt xuống. Em chẳng còn lời gì để cho anh chỉ mong anh sẽ tìm được hạnh phúc bên người anh mong đợi, bên những lời ca ngợi tán dương, những tràng pháo tay của kẻ ái mộ vây quanh anh, bên những lời nói yêu thương ngọt ngào của những người con gái mang lại niềm vui và hạnh phúc cho anh dù đó chỉ là thứ hạnh phúc ngắn ngủi hay chỉ là vị ngọt của những chiếc bánh vẽ trong thế giới ảo Multiply này...
KTran
San Diego, Aug 2012
(Viết tặng cho một người bạn trên Multiply)
Trang Truyen ngan
7 comments:
Nhà cháu học theo anh Ngạn đã từng có cảm nhận:
Không ăn đút lót, không phải quan Huyện
Không rưng rưng nhiều chuyện
Không phải phụ nữ San Diego
Giời ạ!
Chỉ là chuyện tình ảo thôi. Cân chi đến mức phải rưng rưng ngấn lệ,than thân, trách mình yếu đuối... rồi lại còn cả cái vụ nỉ non, đau lòng con quốc quốc với cả Mummy nữa cơ!
Người con gái trong truyện yếu đuối vậy làm sao làm mẹ được của những đứa con sau này và cả một quãng đường đời đầy chông gai trước mặt ?
Michael Deeppurple Bác TT. Nhà cháu đã theo link vào đọc, muốn để lại comment trêu bác Kim chút mà không được
Chào Bác Michael. Comment của bác na ná như bác Rau Muống-AMB thuở nào. Bác khỏe không? :-)
Ấy chỉ là chuyện tình ảo thôi mà đã chí chóe lên rồi đấy bác ạ.
Khổ thế đấy! Nhân vật trong truyện bị ăn hiếp quá cỡ nên phải về nhà sụt sịt với mẹ, không cứng cỏi được như bác đâu! :-)
Chàng như mây mùa thu
Thiếp như khói trong lò.
Cao thấp tuy có khác
Một thả cũng tuyệt mù*
* mù típ lai
Lại nghĩ đến một cánh chim thoáng trên mặt nước. Bóng chim, nước không lưu giữ. Chim đâu để lại đường bay? Khói mây tan tác. âm thanh màu sắc cũng vậy. Cũng vậy, em và anh. Tất cả, một thả cũng tuyệt mù. Kể cả chữ và lời. Kinh và kệ.
Nói ra là bị kẹt
Thánh nhân tự cổ thảy đều muốn nín thinh. Nhưng rồi Khổng Khưu, lão Đam, đức Phật Thích ca và chúa Jesus vẫn nói cả đời.
Không nói cũng không xong
Vũ Khắc Khoan đọc kinh
Kinh Thánh khuyên chúng ta để tâm trí của mình về những điều trên thiên đàng chứ không phải những điều ở trần thế [ Cô-lô-se 3:2].
Post a Comment