Cơn
gió đầu Thu từ đâu bỗng chốc thổi vù vù, đập phần phật vào mái ngói của
căn nhà nhỏ, màu hồng nhạt nằm chơ vơ trên ngọn đồi cao, được che khuất
bởi những dãy thông to, cao sừng sững, mọc thành hàng nằm chắn ngang
căn nhà. Một vài ngọn gió lạc lối len vào giữa khe hở của khung cửa sổ,
lùa vào phòng mang theo làn hơi lạnh buốt làm Hương chợt rùng mình se
thắt.
Choàng vội chiếc áo lạnh vào người, Hương với tay bật nhanh ngọn đèn nhỏ được đặt ngay đầu bàn. Ánh sáng lung linh rực rỡ từ ngọn đèn Tiffany hình bầu dục được kết bởi những mảnh kiếng muôn màu sắc, trạm hình cánh hoa tỏa lan khắp phòng mang lại cho Hương một cảm giác thật ấm áp và bình an. Nàng ngồi bất động, đắm chìm vào vùng ánh sáng mông lung huyền ảo ấy, mơ màng đến một vùng đất rạng ngời ánh sáng chói chang toả chiếu qua những rặng cây xanh ngắt trộn lẫn với đám hoa xinh tươi, rực rỡ sắc màu. Xa xa từng đàn bướm muôn sắc tung tăng bay lượn quanh dòng suối nhỏ. Tất cả như đang cuốn hút dìu nàng vào chốn thiên thai kỳ ảo. Bỗng tiếng gió vun vút tạt mạnh vào cánh cửa tạo nên những âm thanh ken két làm Hương chợt bừng tỉnh. Năng luống cuống đứng lên vội vã khép chặt cánh cửa lại, rồi thẫn thờ trở về chỗ cũ mà lòng vẫn thầm tiếc cho cơn mộng đẹp vừa thoáng qua đi. Sau đó Hương lại tiếp tục dán mắt vào khuôn màn ảnh nhỏ của chiêc máy vi tính, tiếp tục cuộc phiêu lưu vào cái thế giới ảo của riêng nàng như một thói quen không thể thiếu trong đời sống thường nhật. Có nhiều lúc trong đời, Hương bỗng cảm thấy vô cùng thiếu thốn sự có mặt của một người nào đó và nàng mơ đến một phương trời nào đó, có một bóng hình của một người, đang ngồi đối diện với nàng, đang thả hồn kiếm tìm về một hình bóng, một hạnh phúc mong manh trong cuộc sống tẻ nhạt này. Hương tưởng chừng như cả hai đang cố gắng đi tìm một cái gì thật mơ hồ để khỏa lấp những trống vắng và thiếu xót trong tận cùng của trái tim. Sự cô đơn ấy như cứ thúc dục, gọi mời nàng phải tìm đến mọi góc nhỏ trong trái tim của một người nào đó, đi tìm một sự cảm thông giữa hai tâm hồn lạc lối. Với những cảm xúc ấy, Hương như bị mê hoặc, nàng như muốn giải thoát muốn trút bỏ đi những u uẩn, phiền muộn luôn chất chứa trong tim, Hương hy vọng sẽ tìm gặp lại Khanh, người tình năm xưa. Nàng thầm mong chàng cũng đang cô đơn như nàng, cũng đang đi tìm hình bóng nàng, tìm lại những kỷ niệm êm đẹp của một thời đã qua, muốn nói lời tạ tình với nàng lần cuối để cả hai được vơi đi những vướng mắc vẫn còn lặng đọng trong trái tim của nhau hay cũng có thể chàng đang muốn nối lại tình yêu với nàng? Chỉ thoáng nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm trái tim Hương ấm áp, hưng phấn hẳn lại. Nhưng càng tìm, Hương lại rơi vào một ngõ cụt không lối thoát. Nàng cảm thấy sầu muộn và ray rứt hơn khi màn đêm buông xuống, khi ánh sáng của chiếc máy vi tính vụt tắt để lại trong nàng những nhức nhối tuyệt vọng trong bầu không khí im vắng và lạnh lẽo của bóng đêm. Dẫu biết thế, Hương không tài nào kềm chế được lòng mình, nó luôn thúc dục nàng phải tìm kiếm lục lọi như thể người thợ săn đang rình mò tìm bắt cho kỳ được con mồi trong khu rừng hoang vắng.
Choàng vội chiếc áo lạnh vào người, Hương với tay bật nhanh ngọn đèn nhỏ được đặt ngay đầu bàn. Ánh sáng lung linh rực rỡ từ ngọn đèn Tiffany hình bầu dục được kết bởi những mảnh kiếng muôn màu sắc, trạm hình cánh hoa tỏa lan khắp phòng mang lại cho Hương một cảm giác thật ấm áp và bình an. Nàng ngồi bất động, đắm chìm vào vùng ánh sáng mông lung huyền ảo ấy, mơ màng đến một vùng đất rạng ngời ánh sáng chói chang toả chiếu qua những rặng cây xanh ngắt trộn lẫn với đám hoa xinh tươi, rực rỡ sắc màu. Xa xa từng đàn bướm muôn sắc tung tăng bay lượn quanh dòng suối nhỏ. Tất cả như đang cuốn hút dìu nàng vào chốn thiên thai kỳ ảo. Bỗng tiếng gió vun vút tạt mạnh vào cánh cửa tạo nên những âm thanh ken két làm Hương chợt bừng tỉnh. Năng luống cuống đứng lên vội vã khép chặt cánh cửa lại, rồi thẫn thờ trở về chỗ cũ mà lòng vẫn thầm tiếc cho cơn mộng đẹp vừa thoáng qua đi. Sau đó Hương lại tiếp tục dán mắt vào khuôn màn ảnh nhỏ của chiêc máy vi tính, tiếp tục cuộc phiêu lưu vào cái thế giới ảo của riêng nàng như một thói quen không thể thiếu trong đời sống thường nhật. Có nhiều lúc trong đời, Hương bỗng cảm thấy vô cùng thiếu thốn sự có mặt của một người nào đó và nàng mơ đến một phương trời nào đó, có một bóng hình của một người, đang ngồi đối diện với nàng, đang thả hồn kiếm tìm về một hình bóng, một hạnh phúc mong manh trong cuộc sống tẻ nhạt này. Hương tưởng chừng như cả hai đang cố gắng đi tìm một cái gì thật mơ hồ để khỏa lấp những trống vắng và thiếu xót trong tận cùng của trái tim. Sự cô đơn ấy như cứ thúc dục, gọi mời nàng phải tìm đến mọi góc nhỏ trong trái tim của một người nào đó, đi tìm một sự cảm thông giữa hai tâm hồn lạc lối. Với những cảm xúc ấy, Hương như bị mê hoặc, nàng như muốn giải thoát muốn trút bỏ đi những u uẩn, phiền muộn luôn chất chứa trong tim, Hương hy vọng sẽ tìm gặp lại Khanh, người tình năm xưa. Nàng thầm mong chàng cũng đang cô đơn như nàng, cũng đang đi tìm hình bóng nàng, tìm lại những kỷ niệm êm đẹp của một thời đã qua, muốn nói lời tạ tình với nàng lần cuối để cả hai được vơi đi những vướng mắc vẫn còn lặng đọng trong trái tim của nhau hay cũng có thể chàng đang muốn nối lại tình yêu với nàng? Chỉ thoáng nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm trái tim Hương ấm áp, hưng phấn hẳn lại. Nhưng càng tìm, Hương lại rơi vào một ngõ cụt không lối thoát. Nàng cảm thấy sầu muộn và ray rứt hơn khi màn đêm buông xuống, khi ánh sáng của chiếc máy vi tính vụt tắt để lại trong nàng những nhức nhối tuyệt vọng trong bầu không khí im vắng và lạnh lẽo của bóng đêm. Dẫu biết thế, Hương không tài nào kềm chế được lòng mình, nó luôn thúc dục nàng phải tìm kiếm lục lọi như thể người thợ săn đang rình mò tìm bắt cho kỳ được con mồi trong khu rừng hoang vắng.
Nhấn
vội con chuột của chiếc máy vi tính, Hương lần theo những con đường,
những góc phố nhỏ của thành phố cũ nơi mà cả hai đã có những kỷ niệm một
thời với nhau, và bỗng chốc cánh cửa trong trí tưởng của Hương lại bật
mở những hình ảnh xa xưa, tất cả lũ lượt kéo về chầm chậm lướt qua trong
hồn. Những tưởng những kỷ niệm ấy đã lắng sâu trong bao năm nay bỗng
chốc lại hiện về như thể ngày hôm qua...
Hương
ngắm mình trong gương, vẫn đôi mắt ngây tròn, khuôn mặt tươi sáng, làn
tóc đen mượt mà buông lơi trên bờ vai nhỏ, thả dài gọn ge trên vùng ngực
nhấp nhô căng đầy sức sống. Nàng mỉm cười hài lòng với chiếc váy hồng
xinh xắn giản dị mà nàng mới mưa rồi tung tăng bước xuống từng bậc
thang. Hôm nay Hương đi dự lễ nhà thờ với những xôn sao, hồi hộp tràn
ngập trong tim. Chỉ tưởng tượng đến ánh mắt và nụ cười của người con
trai ấy cũng đủ để nàng cảm thấy bối hồi xao xuyến vô tả. Vừa đến cổng
chánh của ngôi giáo đường, nàng đã thấy thấp thoáng dáng chàng từ xa.
Vẫn với dáng người thanh tao, làn da đen sạm, mái tóc bồng bềnh và cặp
mắt sáng ngời luôn chiếu thẳng vào nàng, Hương cảm thấy lúng túng và
ngượng ngập, hai tay nàng bỗng trở thừa thãi trống trải, chẳng biết dấu
vào đâu. Vội vã bước nhanh lên bậc thềm, nàng bước chập choạng ngả
nghiêng như muốn té nhào. Phải cố gắng vịn vào người dì ruột, nàng mới
có thể bước hắn vào bên trong ngôi thánh đường. Cả buổi lễ hôm đó đầu óc
Hương như rối beng, nàng chẳng thể tập trung vào thánh lễ mà luôn có
cảm tưởng mơ hồ như cặp mắt của ai đó đang dán chặt lên phần cổ, lên
khuôn mặt và tất cả các động tác của nàng. Hương bối rối, nàng ngồi cứng
đơ như pho tượng chẳng dám cựa quậy. Tan lễ, nàng cúi đầu bước nhanh
qua chỗ chàng đứng và thật bất ngờ chàng đã nhanh chóng tiến đến gần
nàng, ngỏ lời chào và giới thiệu tên Khanh.
Kể
từ đó Hương và Khanh quen nhau và gắn bó với nhau qua những buổi hò hẹn
sau giờ tan học. Với sự sắp xếp của người em họ, hai đứa đã có dịp dạo
chơi khắp khung trời Đà Lạt. Nàng vẫn không thể quên lần đầu tiên hai
đứa cùng xem cuốn phim Dr. Jhivago, cả hai đã ngồi lặng yên bên nhau, cố
đè nén những cảm xúc tràn ngập trong tim, chàng không dám nắm tay Hương
mà chỉ quàng nhẹ qua vai và cụng đầu thầm thì trò truyện. Rồi những
chuyến đi chơi xa bên nhau, hai đứa ngồi cận kề trên những chuyến xe
Lam, hai đôi chân gần gũi chạm vào nhau, vai kề vai không rời, và những
lần thắng gấp của ông tài xế khiến nàng ngã chúi, đổ ập lên người chàng
làm Hương thẹn thùng ửng hồng đôi má. Còn và còn rất nhiều những kỷ niệm
mà cả hai đã có với nhau. Sau những tháng ngày rong ruổi bên nhau,
Hương trở lên Saigon tiếp tục chương trình học và sau đó chàng cũng vào
Saigon để chuẩn bị cho chuyến đi du học của mình. Hai đứa lại có dịp gặp
gỡ tung tăng dạo chơi khắp phố phường trong những ngày tháng chờ đợi
chàng lên đường. Với Hương, tình yêu đã hé nở với những nụ cười và
trưởng thành với những nụ hôn. Khanh đã hứa hẹn với nàng rất nhiều về
những mộng ước của chàng vào ngày trở về. Rồi ngày đi của Khanh cũng
đến, chàng từ giã nàng với những nụ hôn trên má, trên môi và trên khắp
khuôn mặt nàng. Khanh bắt nàng hứa hãy chờ đợi chàng và giữ vững cuộc
tình của hai đứa. Nàng đã gật đầu gục mặt trên vai Khanh qua làn nước
mắt nhỏ xuống như mưa...
Ngồi
đây, Hương thẫn thờ nhớ lại từng kỷ niệm xưa của ngày nào. Cho đến giờ
này nàng vẫn không hiểu tại sao mối tình say đắm một thời với Khanh bỗng
chốc tan thành mây khói. Nàng vẫn còn đây, vẫn còn giữ trọn bao kỷ niệm
yêu thương, bao lời thề hẹn cũ, vẫn mong mỏi một lời giải thích của
người xưa để nàng khỏi vấn vương trong suốt cuộc đời còn lại này.
Với Hương, nó như một vết thương luôn mãi âm ỷ nhức nhối trong trái tim
mỗi khi nhớ đến. Khanh ơi, anh có biết rằng anh đã làm sầu uá cả một
đời em không? Hãy giải thích cho em biết vì sao anh xa em để em hiểu
rằng định mệnh đã không cho anh được gần em và hãy nói cho em biết là
anh vẫn còn yêu em.
Đêm
đã xuống thật sâu, Hương tò mò bước vào trang mạng của ngôi trường cũ
mà Khanh đã theo học trước đây. Trang mạng được trình bày tao nhã với
một rừng thơ và nhạc cuốn hút người đọc. Nàng chậm rãi đọc những bài
thơ, thưởng thức những dòng nhạc trữ tình rồi thong thả bước vào trang
hình ảnh thì thật bất ngờ Hương nhìn thấy tấm hình của Khanh chụp chung
với các bạn học của chàng và một tấm chàng chụp cùng với một người đàn
bà. Hương sững sờ, nhịp tim đập thật mạnh, hai tay nàng bắt đầu run run.
Cố nén xúc động một lúc lâu, nàng mới có thể tiếp tục nhìn thẳng vào
tấm hình của chàng. Hình Khanh tươi cười chụp chung với vợ, đó là một
người đàn bà đẹp có nụ cười thật rạng rỡ. Cả hai khoác vai nhau, tay
trong tay chụp chung dưới ngọn tháp tình yêu Eiffel ở Paris. Ánh mắt
chàng nhìn vợ thật rạng rỡ và tình tứ! Bên dưới hình là hàng chữ “Tặng
Hằng người vợ dấu yêu của tôi - Paris 2011”. Thôi thế là hết! Hương
nghẹn ngào cố nén những giọt nước mắt long lanh chỉ trực trào dâng khỏi
khóe mắt, nàng cảm thấy toàn thân run rẩy và lạnh buốt. Bây giờ nàng mới
nhận ra rằng Khanh đang sống rất hạnh phúc bên gia đình và chắc chắn
chàng chẳng bao giờ còn nhớ tới nàng nữa. Mọi hy vọng về tình yêu của
chàng sẽ dành cho nàng mãi mãi chỉ là những bọt biển tan loãng vào những
cơn sóng biển mà thôi. Nghĩ đến đó làm Hương bật khóc, những hạt nước
mắt lăn dài xuống má, xuống môi, nhỏ xuống hai bàn tay khẳng khiu đang
nắm chặt với nhau. Những thất vọng đớn đau cho một hạnh phúc sẽ không
bao giờ còn đến nữa làm Hương hụt hẫng choáng váng, nàng đứng lên tắt
vội cái máy vi tính rồi lặng lẽ cuộn mình nằm chơ vơ trên giường rồi
lặng lẽ bật khóc. Hương tưởng chừng như ngày nào, nàng cũng đã vật vã
khóc ròng trong vòng tay của mẹ khi biết Khanh đã quên nàng sau những
ngày tháng bên xứ người, đã quên đi những lời thề nguyện của hai đứa
trong những đêm có trăng sao, cây cỏ, côn trùng
và gió mát làm chứng. Để rồi thời gian đã đổi thay lòng người, đã làm
người ta quên đi tất cả những kỷ niệm và lời hứa cũ. Hương tưởng mình sẽ
không thể nào sống nổi với sự phụ bạc tàn nhẫn ấy, nàng đã sống ngơ
ngác vàng vọt với những ngày tháng còn lại ở quê nhà. Cũng nhờ có vòng
tay của mẹ, lời an ủi của cha và sự đùm bọc các anh chị, nàng đã vượt
qua tất cả, đã đứng lên đối diện với đời sống trước mặt. Rồi thời gian
lặng lẽ trôi, nàng được chấp thuận đi du học bên Mỹ, lập gia đình và mang theo cả một vùng trời kỷ niệm và hình ảnh của người thương trong tận cùng của trái tim.
Ánh
nắng ban mai rọi chiếu xuyên qua những rặng thông cao, mang theo những
hạt nắng trong vắt như thủy tinh, long lanh như những hạt kim cương toả
sáng vào căn phòng làm Hương choàng tỉnh giấc. Nàng cảm thấy sảng khoái
sau một giấc ngủ dài nhưng đầu óc vẫn còn chơi vơi hụt hẫng. Nỗi buồn đã
lắng đọng sau giấc ngủ dài và đã mang theo những nhức nhối u uẩn tan
loãng vào hư không. Hương bỗng cảm thấy mình trở thành một con người mới
trong một tâm linh thật thanh khiết nhẹ nhàng. Nàng bước xuống giường,
với tay mở rộng cánh cửa sổ cho làn gió ùa ngập vào phòng. Hơi gió mát
lạnh mang theo mùi hương dịu ngọt của những đóa hoa Lan quyện với mùi
hương của đất, của cây cỏ và làn sương đêm bay phả vào cánh mũi nàng. Xa
xa từng đàn chim ríu rít bay lượn tìm mồi, réo gọi nhau tạo thành một
tấu khúc vui tươi để báo hiệu cho một ngày vui đang tới. Hương vui lây
với cảnh vật của tạo hóa. Nàng bỗng chợt nhận ra thiên nhiên đẹp tuyệt
vời bên nắng mai, cỏ cây, hoa lá, hương thơm và gió mát. Nàng tự hỏi có
phải đây mới chính là chốn thiên thai mà mình vẫn hằng mơ? Hương thầm
cảm ơn Thượng Đế, người đã mang sự sống đến cho loài người qua sự tạo
dựng nên con người, cảnh vật và nguồn mạch sống thiên nhiên. Nàng cảm
nghiệm rằng hạnh phúc không phải là những gì mình đi tìm gặp mà nó đang
hiện hữu trong chính mỗi con người của chúng ta. Đó là sự cảm nhận và tự
tạo ra hạnh phúc cho chính mình. Khanh ơi, em xin cầu chúc anh thật
nhiều hạnh phúc bên người vợ tuyệt vời và những đứa con ngoan. Riêng em,
từ nay em sẽ quên anh, sẽ chôn hình bóng anh vào dĩ vãng vì em đã tìm ra được hạnh
phúc cho chính em. Hạnh phúc này rất đơn sơ và giản dị. Nó đang ở gần
em, bên em và luôn mang lại cho em sự tự tin va yêu đời. Đây mới chính
là một nguồn hạnh phúc vĩnh cửu mà em vẫn hằng mong tìm gặp.
KTran
San Diego Sep, 2012 Old Comments Trang Truyen Ngan
2 comments:
Chị viết bài này hay quá chị Kim .. em rất thích :)
Cam on em. Enjoy!
Post a Comment